Em thân yêu !
Đã gần tròn 2 tháng kể từ khi a nhìn thấy em. Và thế là, tự nhiên như một định mệnh, muốn được gặp và trò chuyện với em hằng ngày trở thành thói quen không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Và đôi lúc anh thấy thật kỳ lạ là tại sao anh ko biết gì về em nhưng anh lại có thể giãi bày, tâm sự với em rất nhiều điều, cả những điều mà anh chưa bao giờ tâm sự cùng ai. Phải chăng em là cơn gió đi qua ngang đời anh?
Đã có lần anh nói vơi em ‘’ hay đây là tình yêu sét đánh’’. Nhưng anh đã nghĩ lại, anh sẽ không gọi đây là tình yêu sét đánh, đó có lẽ chỉ là sự cảm mến. Vì tình yêu không chỉ là những cảm xúc hay trực giác ban đầu, mà còn đòi hỏi là những sự quan tâm, che chắn,….Tình yêu chỉ tồn có thể tồn tại và bền vững khi hai người đáp ứng được những nhu cầu cảm xúc của nhau. Nếu một trong hai người không hiểu được những suy nghĩ, khát khao của người kia thì sớm muộn tình yêu đó cũng lụi tàn. Vậy mà anh và em vẫn chưa có được diều đó. Có lẽ anh nên dưng lại và thẩm định lại cái thứ tình cảm của mình?
Từ khi quen em, anh không còn ngủ được nhiều như trước. Và nhiều đêm anh vô tình thức giấc và nghĩ về em, nghĩ đến điều kiện của anh và em, nghĩ rằng anh có tình cảm thực sự và muốn gắn bó với em ‘’ Em yêu ah ! ”. Anh không phải là người hay bỏ cuộc và luôn lúc nào cũng cháy mình, Nhưng có lẽ anh đã lầm. Sự vô tình trong em đã làm tan nát trái tim của anh. Nó khiến anh cô đơn, lạnh lẽo và rất trống vắng…
Anh có thể dãi nắng cả một tháng trời chỉ vì muốn được nhìn thấy em.
Dầm mưa cả tiếng đồng hồ cũng chỉ muốn được gặp em.
Người ta nói rằng: Chờ đợi là cách thể hiện tình cảm chân thành nhất. Nhưng có lẽ anh đã sai rồi, đã nhầm rồi ! :((
Đêm nay đối vơi anh thật khó khăn hình bóng em, giọng nói của em vẫn còn vang vọng đâu đây, nó cứ khắc sâu vào tâm trí anh vậy. Lúc này anh không thể bắt được mình không nghĩ về em, anh nhớ em nhiều lắm! Ngay bây giờ anh chỉ ước được gặp em, được trò chuyện cùng em nhưng không thể được phải không em?
Anh hiểu mình đã xa nhau thật rồi, thời gian không thể trở lại và anh không thể níu kéo thêm được gì nữa. Em đang làm gi? Có bao giờ e nghĩ về anh ko? Thời gian bên em thật ngắn ngủi nhưng cũng thật đẹp, anh sẽ nhớ mãi…
Anh rất muốn thời gian quay trở lại để anh được nhìn lại những ngày đầu tiên anh và em quen nhau, nhưng anh biết có lẽ tất cả đã kết thúc rồi. Đã biết em như thế nhưng sao anh vẫn ngồi đợi em online, đợi chờ những dòng tin nhắn của em… :(( . Không biết thời gian qua anh có lưu lại được chút gì trong em không? Hay anh chỉ là cơn gió thoảng qua em, chỉ làm e rung mình một chút thôi.
Đêm đã khuya lắm rồi, không biết em đã ngủ chưa? Mất bao lâu để có thể quên đi một người hả em? À ! Có lẽ nhanh thôi, bởi vì dù sao tình cảm anh dành cho em cũng chỉ là từ một phía…
Thời gian qua có lẽ là những ngày vui nhất trong cuộc đời của anh. Anh thấy mình vui hơn mọi ngày, luôn cảm thấy yêu đời và chỉ mong em đón nhận tình cảm của anh, anh yêu em nhiều lắm ! Nhưng rồi, em chỉ như cơn gió lạ thổi đến rồi lại qua đi, qua đi rất nhanh, có lẽ anh chỉ bị lạnh một chút thôi rồi sẽ lại ấm trở lại. Nhưng anh chỉ sợ :
“ Gió vô tình, ngàn năm vẫn thổi.
Mây vô tình, lặng lẽ hững hờ trôi.
Trăng vô tình , trăng đùa với gió.
Người vô tình, sao hiểu được lòng tôi”.
Em yêu ai, anh cũng cầu chúc cho em luôn luôn được vui vẻ, hạnh phúc…mặc dù người đó không phải là anh. Chúc em thành công trên con đường em đã chọn. Dù sao cũng cám ơn em rất nhiều, cám ơn cái thứ gọi là tình yêu mà đã chết trong anh bấy lâu nay đã cho anh lại biết được thế nào là nhớ mong, xao xuyến, đau khổ, hi vọng… A không dám gọi em một tiếng là “em” nữa, anh sẽ xưng là “ bạn” nhé!
Em yêu của anh! Tạm biệt em….
Tác giả : Unrequited love 210
Bạn có tâm sự hãy gửi cho Maoluong qua mail : duccentury@gmail.com nhé ^^